Năm 1788: J.C.Mayer là người đầu tiên đưa ra thuyết cơ bản về phân tích vân tay và giả thuyết rằng dấu vân tay là duy nhất.
Theo thời gian, đã có rất nhiều nghiên cứu được đưa ra nhằm chứng minh mối liên hệ giữa vân tay và não bộ của con người. Cho đến năm 1926 bác sĩ, Tiến sĩ Harold Cummins đề xuất “Dermatoglyphics” (Sinh trắc học dấu vân tay) như là một thuật ngữ cho chuyên ngành nghiên cứu dấu vân tay tại Hiệp hội hình thái học của Mỹ. Từ đó, Dermatoglyphics chính thức trở thành một ngành nghiên cứu riêng biệt.
Đến năm 1976 nghiên cứu về vân tay tiến thêm được 1 bước tiến lịch sử khi Tác giả Schaumann và Alter xuất bản cuốn sách “Khoa học vân tay và bệnh tật” với rất nhiều công trình nghiên cứu các chỉ số giữa dấu vân tay với khả năng mắc các bệnh di truyền như bệnh tim, ung thư, rối loạn bạch cầu, cúm Rubella, bệnh trong bào thai, Alzeimer, tâm thần phân liệt…Khoa học nghiên cứu vân tay đã được định hướng cho các nghiên cứu về gen di truyền và chẩn đoán bệnh hỏng gen di truyền.